Chap 13
Đang thiu thiu ngủ, tiếng điện thoại khiến nó giật mình tỉnh giấc. Ra là mẹ gọi, nó chần chừ không dám nhấc máy, gọi nhỡ, lại chần chừ, đến lần thứ ba, nó quyết định nghe:
- Alo, mẹ ạ...
- Con đang ở đâu... V..về ngay cho mẹ
- Con xin lỗi…
- Xin lỗi về nhà tính sau, cứ về rồi mẹ nói đỡ với bố cho
- Con không về đâu, mà mẹ biết tính bố rồi, bố không dễ tha thứ đâu
- Bây giờ đang ở đâu, mẹ ra đón
- Con đang ở chỗ cung thiếu nhi, đoạn X ấy mẹ
- Chờ đấy mẹ ra
- Dạ..con biết rồi
Lại làm mẹ nó lo lắng, nó thật đúng là đứa con hư. Lại chuông điện thoại, lần này là chị:
- Chị gọi cho bạn chị ở dưới nhà rồi, lát nữa anh ấy qua, tiền anh ấy sẽ đưa cho em. Rồi bắt xe lên đây với chị, lên đây rồi tính
- Mẹ em vừa mới gọi, chưa biết thế nào, tình hình thế nào em báo chị sau nhé
- Uh, được rối, nhớ là có gì gọi cho chị, đừng để chị lo lắng biết chưa
- Hì..hì..có người lo lắng kìa, vui ghê
- Còn giỡn nữa..ghét
- Vui thật mà..giỡn đâu
- Không nghe nữa..xí
Chọc chị giận vui thật, y như con nít lên năm. Nó ngồi ở cái xích đu gần đường, ngồi ngắm xe cộ qua lại, nó chợt thấy lẻ loi, cô đơn giữa cái cuộc sống xô bồ này, có lẽ nó chưa đủ tự tin để một mình tự bước. Nó bắt đầu cảm thấy sợ, sợ cái tương lai không định hình của nó. Bỏ nhà đi ư…Nó vẫn hay chửi mấy thằng dạt nhà là trẻ trâu, óc ngắn, vậy mà giờ…Nó làm được gì để mà sống đây, mười mấy năm chỉ biết ngửa tay xin tiền mẹ, bây giờ tự kiếm tiền ư…Khó!...Nhưng thế nào, nó vẫn cần phải sống, nó còn phải thực hiện lời hứa thi đỗ ĐH với chị, còn mẹ nữa, mẹ vẫn luôn lo lắng cho nó, vậy mà…Nghĩ một lúc thì mẹ nó ra đến nơi, vừa thấy nó, mẹ đã đỏ đỏ khóe mắt:
- Về đã, về rồi hai bố con nói chuyện với nhau
- Con không về đâu – nó nhất quyết
- Mẹ nói con không nghe nữa hả..mẹ bảo về ngay – mẹ nó nói như chực khóc
- Con..nhưng về thì chắc chắn bố sẽ nhốt con lại, con sợ lắm
- Không đâu, bố không làm thế đâu, tin mẹ đi
- Không, con không về đâu…
- Vậy con định thế nào đây, thế nào mới chịu về
- Khi nào thi ĐH xong con về
- Từ giờ đến lúc thi con mấy hôm nữa, ăn ở thế nào, mẹ không an tâm, về đi rồi mẹ đưa đi thi
- Mẹ đừng lo, con có bạn trên HN mà, chị ấy sẽ lo cho con
- Chị ấy? Chị nào, con quen ai trên đấy
- Một người bạn thôi mẹ, con quen ở dưới này, chị ấy đang học trên ấy
- Không được, mẹ không tin tưởng được
- Mẹ à..dù sao con cũng lớn rồi mà, cứ coi như tập dượt trước khi ra cuộc sống đi mà
- Vẫn không được..Hay con gọi cho chị ấy, để mẹ nói chuyện, như thế mẹ mới yên tâm
- Vậy đâu được
- Thế thì không đi đâu hết, về nhà
- Vậy..mẹ chờ con chút
Nó bấm số chị, nói với chị là mẹ nó gặp rồi đưa đt cho mẹ. Mẹ nó cầm điện thoại rồi đi lui ra chỗ khác, không cho nó nghe, nó cứ cố cố xem có nghe được gì không nhưng chịu, xa quá nghe không nổi. Lát sau mẹ trả điện thoại cho nó, mặt mẹ có vẻ an tâm hơn:
- Mẹ nói chuyện rồi, cũng an tâm hơn chút. Nhưng mà này, không phải hai đứa..ấy..ấy đấy hả
- Mẹ à..không có gì thật mà, chỉ là bạn thôi
- Được rồi, mẹ tạm tin hai đứa, nghe nc chắc cũng là con nhà có học, cứ để con lên đấy vài hôm rồi tính. Thu xêp ở nhà xong, mẹ sẽ lên sau
- Vậy là con được đi hả
- Uh, nhưng mẹ dặn, đi đứng cẩn thận, bên ngoài nhiều loại người mình chưa va chạm chưa biết được, nguy hiểm lắm
- Dạ..con biết rồi
- Đây, mẹ đưa trước cho…hai triệu, tiêu vừa phải, đừng chơi bời quá trớn, nhưng ăn uống phải đầy đủ đấy, vài hôm nữa mẹ lên thì mẹ báo sau
- Dạ..
- Bây giờ ra bến xe bắt xe, lên trên đó T sẽ đón con ở bến
- Ủa mẹ biết tên rồi hả
- Biết rồi, con bé cũng khá lễ phép
- Bạn con mà, toàn người ngoan
- Phải rồi, ngoan, cái nhóm toàn ông nghịch nhất lớp cũng toàn bạn con cả, ngoan nhỉ
- Hì..hì
Rồi mẹ chở nó ra bến xe, dặn dò đủ điều, nào là cất tiền ở đâu, không mua đồ linh tinh..v..v tóm lại là nhiều không kể xiết. Ra đến bến, nó giục mẹ về, cứ chần chừ, như nhìn nó thêm lần nữa, mắt mẹ nó lại đỏ lên như sắp khóc, nó ngượng quá, lấy vạt tay áo lau lau nước mắt cho mẹ nó rồi giục mẹ nó về:
- Mẹ về nói giúp con với bố nha
- Uh được rồi để mẹ nói, đi cẩn thận đấy
- Con biết rồi mà, mẹ về sớm đi
- Uh mẹ về đây
Mẹ nó quay xe trở ra, nó nhìn theo, lòng nhói lên, nó thực sự cảm thấy có lỗi, giá như nó cứ làm theo lời bố nó bảo thì mẹ nó đâu có khổ như thế này. Có tiếng chuông đt, số lạ, nó bắt máy:
- Alo ai đấy ạ
- Em có phải H không, anh bạn chị T đây, em đang ở đâu đấy, anh đến cung thiếu nhi rồi nè
- Thôi chết, em quên mất, em vừa đi với mẹ ra bến xe, à mà em lo được tiền rồi anh ạ, không phiền anh nữa đâu, ngại quá
- Thế đâu được, chờ anh ở cổng bến xe, không giúp được chú, chị T mắng anh chết, chờ nhé
- Dạ..vầng
Nó lại đứng chờ, đã hơn chín giờ rồi, bây giờ đi thì chắc chiều mới lên đến HN. Lát sau, lại có điện thoại đến, là số vừa nãy:
- Em đây anh, em mặc sơ mi caro xanh đấy anh
- Ờ ờ thấy rồi
Một anh đi AB phi đến chỗ nó:
- Em H phải không
- Dạ. Em đây
- Anh là Chung, bạn chị T, sao, dạt nhà hả
- Dạ đâu anh có chút việc ấy mà
- Uh được rồi, đây nhé, cầm lấy hai triệu này, lên HN đắt đỏ, chi tiêu hợp lý thì cũng được hai tuần đấy, còn đối với sv bt chỗ này còn đủ cả tháng ấy chứ
- Dạ..nhiều thế anh, em cũng có đây hai triệu rồi
- Thế hả..tốt quá rồi, có thêm càng tốt, lần đầu xa nhà, lại là đi thi, có nhiều thứ chi tiêu, cứ cầm lấy mà dùng
- Dạ em biết rồi
- Vậy nhé, anh đang dở chút chuyện, khi nào rảnh lên HN mấy anh em đi uống nước, nhé
- Dạ vâng…Em cảm ơn ạ..
- Ơn huệ gì, bạn của T thì thoải mái đi em, anh đi nhé, bye chú
- Dạ, em chào anh
Anh Chung đi khỏi, nó nhét hai triệu vào cặp, nhét tận vào cái túi con bé bé bên trong cặp luôn, cùng với tiền mẹ nó cho nữa. Chỉ cầm ra ngoài hai trăm ngàn tiền xe với tiền tiêu lặt vặt. Bắt xe lên HN, tâm trạng nó hồi hộp, xen lẫn chút lo âu, lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên cầm số tiền lớn như vậy, nó tìm xe trong tâm trạng nơm nớp, thỉnh thoảng lại cúi nhìn cái cặp cho chắc ăn. Lên xe bến Lương yên, cùng với cái bánh mỳ và chai nước, bây giờ nó mới nhớ ra là sáng chưa ăn gì..leo xuống tận ghế cuối cùng, nuốt hết cái bánh, nó nằm ngủ ngon lành. Xe bắt đầu lăn, chuẩn bị đưa nó vào cuộc sống, chưa biết cái gì đang chờ ở phía trước, chỉ biết rằng, tất cả mới chỉ là bắt đầu…
Chap 14
Cái nóng của mùa hè thật khó chịu, ngồi trên xe khách dù đã bật hết công suất điều hòa mà nó vẫn thấy nóng kinh người, thỉnh thoảng lại rung mình khe khẽ khi lão ngồi bên cạnh ngủ gật, thở nhẹ vào cổ nó. Ngồi nghe nhạc chán, nó lại lôi cái giấy báo thi ra coi lại mã số thi với phòng thi mặc dù nó đã thuộc lòng từ mấy ngày trước. Nó thi vào mùng 4 với mùng 5, hôm nay là mùng 1, vậy là nó con 3 hôm nữa để chuẩn bị, xem nào, nó đang có hơn 4tr chút xíu, tính ra cũng khá nhiều, đủ cho nó ăn tiêu thoải mái trong mấy ngày trên HN. Xe khách chạy chậm dần, nó chắc mẩm là đến nơi rồi, ngồi lâu trên xe tê hết cả mông. Lão phụ xe hô:
- Nhà xe nghỉ ở 559 10 phút, các bác đi ăn uống vệ sinh nhanh rồi lên xe, xe 14X-&^%$
Ơ, thì ra chưa đến HN mà mới chỉ đến trạm nghỉ chân, đệt, đi lâu vậy không biết, khởi hành từ 10h kém ma bây giờ 12h30 rồi mới đến đây. Chắc điệu này 2 rưỡi mới lên đến HN quá, rút đt ra nt báo cho chị chắc nó sẽ lên muộn xíu vì xe đi chậm, xong, nó chạy loanh quanh đi tìm nhà vệ sinh. Đây có lẽ là lần thứ 2 hay 3 nó dừng chân ở đây, không phải vì nó ít đi mà tại lần nào đi chơi xa, nó đều đi với nhà nó mà bố nó thì chẳng bao giờ có thời gian rảnh để nghỉ chân ở những chỗ thế này, lần nào đi chơi cùng bố nó cũng ngang chạy tour, chỉ cốt đi cho nhanh về để không lỡ việc làm ăn của bố nó. Chỉ có vài lần đi chơi cùng với lớp cấp 2, cấp 3 là nó được nghỉ chân ở đây, nhưng mà cái lần gần nhất cũng cách đây một năm, hè năm ngoái lớp nó tổ chức đi Ninh Bình cũng rẽ qua chỗ này. Loay hoay mãi mới tìm ra cái nha vệ sinh, chỗ này nó mới xây lại cái đường vào nhà vệ sinh ra chỗ khác, thành ra nó phải đi theo một chị dắt con nhỏ đi vệ sinh. Vệ sinh xong, nó mua lon redbull ngồi nhâm nhi ngoài cửa, mắt nhìn về phía bãi đỗ xe, bỗng có bóng người đi ngang qua nó, tiến vào trong, nó giật mình ngó theo vào, cái dáng người bé bé, nhìn quen lắm mà nó không nhớ ra là ai. Có tiếng bác nào đó gọi:
- My, con mua luôn khăn giấy cho mẹ nhé.
Nó quay ngoắt đầu lại, hóa ra cái bóng quen quen ấy là My, con bé học cùng lớp học thêm Hóa với nó. Định gọi nhưng lạ thôi, sợ My không nhận ra nó, nó lại ngồi im, thỉnh thoảng mắt liếc liếc ngó xem bé làm gì. Chắc bé cũng đi thi như nó, nhưng có vẻ là đi cùng gia đình, nó ngó thấy My đứng nói chuyện với mẹ và một thằng nhóc tầm lớp 4,5 có lẽ là em trai, có vẻ rôm rả lắm, lát sau, bố My gọi cả nhà lên xe. Nó tần ngần, hơi tiếc, dù sao nó vẫn còn khúc mắc với bé My sao dạo trước lại cắt liên lạc với nó.
- Xe 14X-&^%$ lên xe đêeeee….
Tiếng lão phụ xe, nó xách balo lên rồi cũng leo lên xe, ngồi vào chỗ, lôi đt ra nhắn tin vào số My, không mong hồi âm, chỉ mong bé nhận được: “ thi tot nhe”
Lại thiu thiu ngủ, lão bên cạnh cũng tỉnh, không gục đầu về phía nó nữa, đeo tai nghe, bật nhạc LKP cho tỉnh, nó ngân nga, hát thầm theo từng giai điệu sôi động, cuồng nhiệt của bài hát. Nó thích LKP cũng khá lâu rồi, từ hồi còn học cấp 2, lúc đấy toàn góp tiền ăn sáng mua đĩa LKP nghe. Trong lúc bạn nó nghe rap việt, vpop… thì nó toàn nghe LKP “gào”, về sau, nó cũng thích một số rock band nữa, nhưng đa phần nó chỉ nghe LKP.
Sau gần hai tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng lên đến HN, nó xuống xe trong tiếng chèo kéo khách của mấy bác xe ôm, lắc đầu nguây nguẩy, nó gọi cho chị:
- Alo, chị hả, em lên đến bến rồi này, đón “sếp” đi
- Sếp cái con khỉ, đứng đấy nhé chị bảo bạn ra đón liền
- Ủa sao chị không ra
- Hâm, không nhớ người ta không biết đi xe máy hả
- À ừ nhỉ, quên..mà bạn chị con gái hay trai vậy
- Gái, đừng bắt nạt đó, hơn em một tuổi đấy
- Sặc, bắt nạt gì, em hiền mà..hì
- Uh..hiền, hiền nhất luôn, thui, đứng chờ nhé, ra đến nơi nó gọi cho
- Oki
Quên mất là chị không biết đi xe máy, kì thật, không biết hai năm trên này chị đi lại kiểu gì nhỉ, bus à, hay là…Nó chẳng nghĩ nữa, gọi về cho mẹ, báo là đã lên đến nơi, hỏi qua tình hình bố nó, hình như vẫn giận nó, mẹ nó bảo chắc chưa lên ngay được, cứ thuê tạm phòng nghỉ gần trường rồi lúc nào lên được mẹ nó lên. Dạ vâng một hồi, nó cũng cup máy, vừa xong thì có người gọi, số lạ, chắc là bạn chị:
- Alo, à H phải không em, chị bạn chi T, em đang đứng đâu
- Dạ, em đứng ngay cổng vào đó chị, em mặc sơ-mi xanh kẻ caro đó chị
- Uh, chờ chút chị qua liền
- Dạ.
Lát sau, có một chị mặc áo chống nắng kín mít đi xe ga gì đó phi đến chỗ nó:
- H phải không em
- Dạ, đúng rồi chị
- Chị là Linh, bạn cùng phòng với chị T, em có đồ không
- Dạ không chị, có mỗi balo thôi nè
- Ít dữ, lên đi, chị đèo qua phòng
- Dạ
Nó lật đật lên xe, hỏi han qua về chị Linh. Chị ấy học cùng trường với chị T, mẹ chị ấy quen với mẹ chị T nên giới thiệu hai đứa ở với nhau. Nhưng bà chị này ở tỉnh khác, hình như là Nam định, nghe nói chuyện nó đoán bà chị này cũng khá vui tính, nói chuyện với nó khá vui vẻ, hỏi han quan tâm. Đến phòng, nó phụ chị Linh dắt xe vào nhà rồi chờ lên phòng, mấy bà này thuê phòng chung cư mini nên có cả thang máy @@, cả bảo vệ luôn, xin dữ. Lên đến phòng, chị đã chạy ra đón nó:
- Sao đi xe mệt không, chị không ra đón đc sorry nha
- Xin lỗi gì, có biết đi xe máy đâu mà đòi đón người ta, tai nạn ai chịu
- Xí…lo cho mà còn vậy nữa
- Thôi biết rồi, mà đang làm gì vậy
- Nấu cơm cho nhóc lên ăn chứ gì, mới đi chợ về đó
- Biết nấu không trời, em không có mang thuốc đau bụng đâu đấy
- Oánh chết giờ, lát cho nhịn luôn
- ….
- Hai chị em nhà cô vui vẻ nhỉ, cứ như tình nhân rồi ấy nhỉ – chị Linh trêu
- Thêm bà này nữa, đi nhặt rau phụ đi, nói chuyện với nhóc này cái đã
- Biết rồi, để đấy đi, cho mụ nấu cơm chắc khét lẹt nhà quá
- Hì..hì – Vào rửa mặt cho mát đi rồi ra kể chị nghe chuyện ở nhà, sốt ruột quá à – chị quay qua nó
- Ừa, cũng đang nóng muốn chết, xe đi chậm mà điều hòa lại nóng nữa
Nó vào phòng tắm lôi khăn mặt nó ra lau qua mặt mũi, chân tay rồi ra kể mọi chuyện ở nhà cho chị nghe, lúc nghe tới đoạn bị bố nó tát hai cái vào má, chj kêu khẽ lên rồi đưa tay sờ má nó hỏi còn đau không, nó sướng rơn, dù có đau mấy thì lúc đó nó cũng chỉ lắc đầu. Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, chị thở dài một tiếng rồi hỏi nó:
- Vậy nhóc định sao, ko định nói chuyện với bố nữa hả
- Đâu được, chắc để qua qua cho bố em bớt giận rồi về xin lỗi sau vậy, mẹ em ở nhà cũng nói đỡ cho nữa mà
- Uh, vậy tốt rồi, mong bố nhóc mau hết giận chứ không thì
- Thì sao…chị sợ phải nuôi em báo cô hả
- Còn đùa nữa – chị cốc đầu nó
- Ui, vậy phải sao, chuyện cũng đã vậy rồi, phải vui vẻ đối mặt chứ
- Uh nghe cũng có lý, được rồi, tối mấy chị em đi chơi, phải vui vẻ chứ nhỉ..hì hì
- Sặc, người ta lên thi đó bà nội, dắt đi chơi rơi hết kiến thức thì sao
- Rơi thì hốt về, mà nhóc định tối ngủ đâu, ngủ đây với chị nha
- Ấy, đâu được, lát em đi kiếm nhà nghỉ quanh đây thôi, nam nữ thụ thụ bất thân đâu ở chung được, hơn nữa em còn là zai “tân”, nhỡ…
- Á, tên đầu óc đen tối này, cho mi chết – chj đánh nó thùm thụp
- Úi..đau quá, tha cho em chị hai
- …
- Hai chị em đùa vui gớm, ra dọn cơm đi, nấu xong rồi đó – chị Linh gọi
- Ừ ra liền, nhóc ra phụ chị Linh dọn cơm đi, chị chạy ra đây chút xíu
- Dạ
Lát sau chị ôm về mấy chai bia xanh xanh, cổ ngắn tịt ( sau này nó mới biết là “Sài Gòn lùn”), kêu mấy chị em uống mừng đón nó lên, chậc đón sĩ tử lên thi kiểu này chắc khỏi thi luôn quá. Ăn xong sớm, nó với chị đi bộ loanh quanh mấy phố gần đấy tìm nhà nghỉ, tìm mãi mới thấy, đúng là mùa thi, hỏi đâu cũng kêu hết phòng với đặt sẵn. Mà đau nhất đoạn nó nhận phòng, lúc chị và nó đang vô tư bật tivi coi thì thằng cha nhân viên gõ cửa phòng nó, nó chạy ra hỏi có việc gì không, nó chỉ buông mỗi câu:
- Anh có bao chưa, bọn em mới lấy ít durex về, em mang cho anh nhé
Nó ngượng chín mặt, quay mặt đóng cửa trước sự ngỡ ngàng của thằng cha nhân viên, chị còn hồn nhiên hỏi nó:
- Durex là gì thế H, nhà nghỉ còn có bánh khuyến mãi cơ àh, tốt nhỉ
- Bánh gì mà bánh, linh tinh đấy, mà em mệt lắm rồi, mai mình đi chơi nhé, em ngủ đây
- Uh, vậy chị về phòng, tắm rồi ngủ sớm, mai chị qua đưa đi chơi
- Vậy cũng được, em không tiễn nhé
- Xí..ai thèm
Chị về, nó vác quần áo đi tắm, rồi bật tivi coi cho đỡ chán, lôi đt gọi cho mẹ nó đỡ lo, thông báo tình hình nó rồi hỏi qua bố nó, có vẻ bố nó đã dịu dịu hơn chắc 1,2 hôm nữa là mẹ nó lên được. Nó cũng an tâm phần nào, coi như về phía bố nó cũng coi như tạm ổn, có vẻ như mọi chuyện đang tốt dần lên thì phải, nó cười cười, nhắn tin trêu chị rồi ngủ mất lúc nào không biết, đêm nay nó ngủ ngon….
==>còn tiếp.....
0 nhận xét