Chap 10
Buổi học thêm Hóa lần sau, nó cố gắng đến sớm, ngó tìm bé My nhưng đợi mãi vẫn không thấy đến, cả khi cô giáo đã vào dạy, nó vẫn chưa thấy bé My đâu. Nó lấy làm lạ lắm, bình thường My đến rất sớm chẳng hiểu sao hôm nay lại đến muộn vậy, gặng hỏi cô giáo, nó được biết bố My đã xin phép cho My nghỉ học từ hôm nay để chuyển sang nhóm học khác, gần nhà hơn. Nó buồn buồn, thì ra hôm trước là buổi học cuối cùng hai đứa gặp nhau. Lôi điện thoại ra nhắn tin cho My, nó chờ, chờ mãi nhưng không thấy tin nhắn hồi âm, nản dần, nó không đợi nữa, tập trung vào đống bài tập trước mắt. Chiều, lại những cuộc điện thoại gọi nó ra quán điện tử ngồi, nó ậm ừ cho qua, trước mắt bây giờ nó sẽ tạm rời xa Dota một thời gian, chăm chú vào học, để bù lại khoảng thời gian buông xuôi trước kia của nó
Tối tối, nó lại nhắn tin cho chị, chỉ là những câu hỏi thăm quen thuộc, thỉnh thoảng nó chọc chị cho vui, chị giận hờn, nó xin lỗi rồi lại chọc. Cuộc sống hiện giờ của nó khác trước rất nhiều, nó làm gì cũng có mục tiêu, không như trước, phó mặc, kệ cái gì đến sẽ đến. Đôi khi, bố nó có hỏi han đôi điều về học tập, nó cũng chỉ nói qua loa, không dám kể nhiều, sợ bố nó tra hỏi lại lằng nhằng phiền phức. Anh Toàn có qua nhà nó thường xuyên hơn, đa phần là để đưa đón bố nó, đôi khi hai anh em cũng rủ nhau đi uống cốc nước, nó thì khuyên anh nên sớm có người yêu đi, còn anh khuyên nó nên tập trung học hơn, quên mọi thứ chơi bời đi. À suýt quên, còn bà chị bán hàng ở shop quần áo, sau vụ nó hỏi dò anh Toàn thì mất tiêu luôn, chẳng thấy mời kem nó gì cả, người lớn mà thất hứa..hừ.
Cuộc sống của nó cứ thế đi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến kì thi tốt nghiệp, với sự cố gắng (chép bài) của nó thì cuối cùng nó cũng đỗ tốt nghiệp với số điểm khá cao 51đ, nhưng khổ nỗi lại dính môn Sử 5 thế là đành ngậm ngùi đi qua cấp 3 với tấm bằng trung bình..hix. Lớp nó đi lien hoan cuối năm, cô chủ nhiệm cũng đi. Bọn con trai thi nhau bia bọt, nó cũng tham gia nhưng uống ít lắm, nó đâu uống được bia rượu đâu, uống tí say liền. Ăn chơi phè phỡn xong, cả lũ hò nhau ra công viên ngồi hóng gió, ra đến nơi tưởng hóng gió thế nào, cả bọn lại lôi bài ra chơi 3 cây tẹt mũi, tẹt chán chuyển sang trò nói thật. Đại khái nó là như thế này:
“Có một đứa ngồi giữa cái vòng tròn do những đứa còn lại tạo nên, cứ lần lượt từng đứa nói hết suy nghĩ của mình về đứa đang ngồi bên trong vòng tròn.Cứ thế lần lượt từng đứa một, cho đến hết thì thôi.”
Bọn con gái thì mới nói được mấy câu, thi nhau khóc sướt mướt, bọn con trai có thằng rơm rớm, thằng thì cười ha hả, nói chung là mỗi đứa một cảm xúc nhưng đứa nào lúc nói cũng nghẹn nghẹn ở cổ, cứ như có cái gì chặn ở đấy, nói mãi không ra. Đến lượt nó ngồi, nghe những suy nghĩ, tình cảm của bọn bạn dành cho nó, mắt nó rơm rớm:
- Thằng ch ó, sau này đừng quên anh em đấy, chơi với nhau mấy năm, t thân với mày nhất
- Sau này lên ĐH, anh em mình lại lập team Dota đi đấu nhể..he he
- ….
Nhiều lắm, bọn nó nói đến đâu, mắt nó cay cay đến đấy, chưa bao h nó lại nghĩ nó yêu cái lớp 12 chuyên X này đến vậy. Và bất ngờ nhất khi Mai, bé lớp phó, chuyên cãi nhau với nó thì đột nhiên lại thổ lộ rằng thích nó, nó bất ngờ, tụi bạn cũng bất ngờ, bé Mai thì ngượng chin mặt. Nó đứng hình trong vài giây, bất ngờ bọn bạn nó hô ầm lên, vỗ tay nhiệt liệt, hô hào hai đứa hôn nhau, được mấy giây, bé Mai đứng dậy, chạy biến. Nó càng ngơ ngác chả biết làm sao, thằng bạn nó vỗ mông:
- Chạy theo đi mày, nhanh lên
- Ờ..ờ
Nó cũng phi theo bóng bé Mai, gọi lại, cầm lấy tay Mai nó hỏi:
- Đợi đã, Mai chạy đi đâu vậy
- Xấu hổ quá, bon kia cứ hô ầm lên ngại chết đi được
- Có gì đâu, vui mà…hì hì
Hai đứa lại im lặng, Mai bắt đầu bước chậm chậm, đằng sau cái công viên bọn nó ngồi, có một cái hồ nhỏ, mấy đôi hay ra đây hú hí lắm, nó đi rình suốt mà
Nó khẽ khẽ:
- Vậy Mai thích tớ thật hả
- Chẳng nhẽ nói dóc
- À..thì tại bất ngờ quá, mọi ngày hai đứa toàn cãi nhau…
- Chắc tại cãi nhau nhiều nên tui mới thích ông đó, đồ ngốc
- Hì…chứ không phải tại tui đẹp zai hả
- Đẹp cái đầu ông..xí
- …hì hì
- Vậy…ông nghĩ về tui thế nào
- Ờ thì cũng quý quý…ngại quá chả biết nói thế nào giờ
- Quý thôi hả - mặt Mai xịu xuống
- Không..À..uh Ý H không phải thế..mà…
- Mà thế nào
- Tại…tại…H có thích người khác rồi – mặt nó nhăn nhó
- Vậy hả…
- Uhm..
- Ai vậy, trong lớp mình à
- Không, tớ quen chị ấy bên ngoài
- Chị…? Ông tính lái may bay ah
- À thì…chắc thế
- Oh thôi, cứ coi như tui chưa nói gì nha, về đi, bon nó chắc đang đợi
Nói rồi Mai chạy vụt đi, nó muốn đuổi theo lắm nhưng chân nó cứ níu lại, nó đành để Mai chạy trước, nó lững thững đi bộ sau. Về đến chỗ bọn lớp, cả lũ đang xúm lại hỏi han Mai, làm nó phải nhảy vào hô lớn:
- Thôi, thôi tiếp tục nào…
- Tiếp gì mày, nói nghe coi có làm gì bạn Mai yêu quý của bọn tao không hả - cả lũ nhao nhao
- Làm gì là làm gì, bọn này hay thật chuyện riêng của bọn tao mà, Mai nhỉ - quay sang Mai cười cười
- Uh…uh..đúng đấy, chuyện riêng bọn tớ mà – Mai lý nhí
- Ờ thôi, đã thế bọn tao cũng không ép, mà thằng H bữa nào phải khao đấy nhé, tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào mà chết được em lớp phó, kinh phết..
- Mấy con cờ hó này, thôi đê…
Xong chuyện nó với Mai, cả lũ lại nhao nhao lên khi một thằng nữa tỏ tình với con bé ngồi gần nó, cả lũ lại được dịp hô hào hò hét đòi hôn nhau, tưởng con bé bỏ chạy như Mai, ai ngờ con bé quay sang hôn thằng ku kia thât, vào má thôi, cả lũ như tiếp thêm động lực, hò hét càng dữ, khiến mấy bà mấy cô tập thể dục tối cứ tròn mắt nhìn. Nó lén lén nhìn sang Mai, Mai cũng nhìn lại nó, cười mỉm rồi quay đi, nó thấy cái gì đó rơi rơi từ đôi mắt ấy, long lanh, nhẹ lăn xuống gò má. Mai lấy tay gạt nhẹ, nó biết, nó muốn chạy đến bên cạnh Mai, lau đi những giọt nước mắt ấy, những giọt nước mắt của người con gái thầm yêu nó từ lâu, nó chợt thấy nhói nhói nơi ***g ngực, nó cảm thấy có lỗi với Mai, mặc dú nó không hề có ý như thế. Suốt quãng thời gian còn lại, nó và Mai có nhìn nhau thêm và lần, nhưng Mai vẫm chỉ cười mỉm với nó rồi lảng đi, nó buồn buồn. Tạm biệt nhau, từng đứa ra ôm nhau, khóc rưng rức, nhìn thảm kinh, nó qua chỗ Mai, Mai đang ôm nhỏ bạn, thấy nó đến, Mai buông nhỏ bạn ra, ôm chầm lấy nó, khóc to:
- Sau này đừng quên Mai nhé – hức..h..hức
- Uh biết rồi mà, đừng khóc nữa
Nó ôm Mai, mắt cay cay, nướt mắt chỉ chực trào ra, nó cố chặn lại không cho hai hàng nước mắt nó tuôn ra. Khóc lóc sướt mướt xong xuôi, cả lũ quay qua ôm nhau, thề hứa là sẽ không bao giờ quên nhau, mãi mãi la bạn bè. Lớp 12, cái lớp cuối cấp, sắp sửa mỗi đứa một phương, chẳng ai biết sau này bọn nó có còn gặp lại nhau hay không nhưng chắc chắn mộ điều rằng, tất cả bọn nó sau này đều sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, ngày mà bọn nó tạm chia tay nhau, bước những bước đầu tiên ra cuộc đời.
Chap 11
Cái nắng nóng tháng 6 như thiêu như đốt đầu nó, đạp xe đi học thêm, nó quên không đội mũ thành ra đầu nó cứ như cái bếp lò, ghé tạm vào quán nước trước ngõ chỗ nó học thêm, mua lấy chai C2 táo lạnh, nó lóc cóc vào lớp. Hôm nay nó đi muộn, nên khi bước vào thì cả lớp quay qua nhìn nó hết, chẳng ai ngạc nhiên khi nó bước vào, tại nó hôm nào chả thế. Nó thích đi muộn để được ngồi cái bàn cuối cùng, ngay góc trong cùng, chỗ khuất giáo viên nhất để nó có thể vừa ngồi nghe nhạc vừa làm bài. Thời gian này thì đa số giáo viên chỉ phát đề thi cho bọn nó làm, rồi cuối giờ chữa bài rồi về, cũng chẳng cần nghe gì nhiều. Đang ngâm nga mấy câu hát, bỗng:
- Lát về Dota không cậu
Nó quay sang bên cạnh, một thằng nhìn mặt non choẹt (so với mặt nó) đang toe toét cười:
- Không, chắc lát tớ về luôn
- Chán thế, đang định tìm người đánh team, thiếu thốn qua nhỉ, cậu biết ai trong lớp biết chơi DOta không
- Không tớ chịu, cậu hỏi bọn bên trên xem
- Oh, thank
Sắp thi đến nơi rồi còn éo chịu học, Dota với Doteo. Lại quay lại với đống bài tập, dạo này nó học có khá lên nhiều, mấy bài toán trong đề nó có thể làm gần như hoàn chỉnh, chỉ thiếu một vài câu hóc búa thì vẫn phải chờ cô giáo chữa. Kể cả môn Hóa, môn nó ghét nhất dạo này khi chữa bài, điểm số của nó cũng tăng đáng kể, khoảng từ 3,4 lên 5,6 Chỉ còn vài tuần nữa, nó sẽ bước vào kì thi ĐH, cái mốc quan trọng sẽ đánh dấu bước ngoặt cuộc đời nó. Quan trọng hơn, cũng sẽ gần đến hơn cái ngày mà bố nó biết nó dấu bố nó thi CNTT chứ không phải kinh tế như bố nó sắp xếp. Càng mong thi xong sớm bao nhiêu, nó lại càng lo sợ bố nó bấy nhiêu. Dạo này công ty làm ăn có vẻ không thuận lợi, gần như hôm nào về bố nó cũng tỏ vẻ cáu với mẹ và nó, nó thì không sao, nhưng nó thấy buồn cho mẹ nó. Lấy bố nó hơn 20 năm, nhưng ít khi nào nó thấy mẹ dám cãi bố nó cái gì, có lẽ tại bố nó quá gia trưởng nên mẹ nó đành chịu nhịn cho êm ấm.
Anh Toàn dạo này cũng không thấy qua nhà nó mấy, thỉnh thoảng chỉ thấy đến đón bố nó lên công ty. Còn chị, dạo này nó thấy chị ít nhắn tin cho nó, toàn là nó nhắn trước rồi chỉ nhận được một vài tin ngắn ngủn, chị bảo đang ôn thi cuối kì nên bận, nó đừng giận chị, nhưng nó vẫn nghĩ nghĩ. Dù không thực sự nói ra, nhưng nó cảm thấy chị vẫn chỉ coi nó như một đứa trẻ, sự quan tâm chị dành cho nó giống như một sự đùm bọc hơn là tình cảm nữ dành cho nam. Có lẽ, từ cái lúc mà chị biết nó chỉ là một thằng nhóc lớp 12, chị đã không còn nhìn nhận về nó về khía cạnh một người đàn ông đã trưởng thành nữa mà chỉ là một cậu nhóc lớp 12, chưa biết gì về cuộc sống ngoài kia. Dù vậy, nó vẫn thích chị, thích cái cách chị dỗi nó mỗi khi nó trêu chị, thích nụ cười của chị dù chỉ qua tin nhắn đa phương tiện. Dù sợ hay không, nó vẫn mong đến cái ngày mà nó cầm tờ kết quả thi ĐH, rồi chị đồng ý làm bạn gái nó, chỉ nghĩ thôi, nó đã thấy sung sướng rồi.
Cái ngày thi ấy cũng sắp đến, nó ôn gấp rút hơn, mẹ nó cũng đi làm về sớm hơn bình thường để chăm lo cho nó, bố nó thì vẫn âm thầm, chưa có động tĩnh gì khiến nó cũng an tâm phần nào, tóm lại là nó vẫn bình yên…Nhưng, cho đến hôm trước ngày thi khoảng 4,5 ngày, đột nhiên rong lúc ăn cơm, bố nó đề xuất:
- Mai bố sẽ nghỉ làm , cùng anh Toàn đưa con lên HN tìm phòng nghỉ, chuẩn bị mà thi. Lát nữa ăn cơm xong, đưa giấy báo thi, CMT, với mọi thứ liên quan xuống phòng cho bố.
- Dạ..hay là để con cầm cũng được bố ạ – thôi bỏ mẹ rồi, phen này lộ ra nó thi trường khác thì bố nó giết nó
- Không được, dù sao để bố cầm vẫn hơn, mà lịch thi thế nào để bố con nắm rõ
- Dạ, mùng 4,5 tháng 7 con thi
- Mai là mùng 1..Uhmm, lên sớm vài ngày cũng tốt, nghỉ ngơi lấy sức thi. Cứ vậy đi, lát đưa hết cho bố
- Dạ..vâng ạ – nó lí nhí, phen này thì ăn đủ rồi
Ăn cơm xong, nó chạy tức tốc lên phòng, vắt oc xem có cách nào không, xem ra chỉ có cách giấu đống giấy báo thi đi rồi giả vờ ngủ quên, sáng mai đi sớm chắc bố sẽ không hỏi đến nữa. Nó chắc mẩm, đem giấu hết đống giấy tờ cất vào cặp nhựa đi học thêm rồi nhét vào hộc tủ. Rồi ngồi vào bàn, bày la liệt sách lên bàn rồi giả vờ chăm chú học, nó căng tai ra nghe ngóng xem có ai lên phòng nó không, nếu chỉ cần có động tĩnh là nó lăn ra ngủ liền. Ngồi như phỗng độ gần hai tiếng đồng hồ, nó nghe có tiếng bước chân, nó lăn ra ngủ luôn, không quên quẹt tí nước miếng vào mép cho thêm phần chân thực.
Cạch..tiếng chốt cửa mở, tim nó dội thình thình trong ***g ngực, từng bước chân nhẹ nhàng đến gần nó, nghe tiếng thở dài khe khẽ bên tai, nó khẽ rùng mình. Bỗng người nó nhẹ bẫng đi, có tay ai đó xốc vai nó lên, lôi nó lên giường, đắp chăn quanh bụng nó, tim nó vẫn dộng thình thình trong ***g ngực. Nó đánh liều ti hí mắt ra xem, bố nó đang dọn lại đống sách vở trên bàn, nhét vào cặp cho nó, sau đấy bố nó ngó quanh, nó đoán chắc tìm đống giấy báo thi, tim nó lại đập thình thịch, như muốn nổ tung ra. Được một lúc, bố nó không tìm nữa, bước nhẹ ra khỏi phòng nó rồi tắt đèn, mắt nó bây giờ mới dám mở to, đưa tay sờ lên ngực, đau tim thật, thêm lần nữa chắc nó chết vì đau tim mất. Yên trí vì nghĩ rằng coi như xong, nó thở phào nhẹ nhõm, lôi điện thoại ra nhắn cho chị:
- Ngay mai em len HN ne, chuan bi don tiep nhe
- Sao len som the, len tim phong ha?
- Uh, mai len cung voi bo, vua nay suyt dau tim ma chet…hix
- Sao vay, sao ma dau tim
- Khi nao gap em ke cho, bay h ngu day, hen ngay mai gap nhe
- Uh, duoc roi, mai ke chi nghe, ngu di nhe, bb
Phù, vậy là sắp được gặp chị rồi, vui thật, không biết chị có nhớ nó nhiều như nó nhớ chị không, chỉ nghĩ mười mấy tiếng nữa được gặp chị, người nó sướng phát điên. Vừa mới thoát chết xong, lại sắp được gặp chị, cái cảm giác phiêu phiêu trong nó khó tả lắm, nên thôi không tả nữa Nó chìm dần vào giấc ngủ, miệng vẫn cười cười, bên ngoài, tiếng xe congtenơ vẫn chạy ầm ầm, thỉnh thoảng nghe tiếng rao bánh mỳ đêm. Cả thành phố dần về đêm, yên bình như bao đêm khác, nó ngáy như chết, thỉnh thoảng trở mình, miệng ngủ mớ : A..Ư gì đấy. Yên bình thật…..
Chap 12
Cạch..cach. Tiếng lục lục làm nó thức giấc, ai lại vào phòng nó giờ này nhỉ, nó mở mắt ngó nghiêng, trời sáng từ bao giờ, bố nó đang loay hoay dọn đống sách vở vào trong vali to. Nó thót tim, chưa bao giờ bố nó lại vào phòng nó sáng sớm thế này cả, vội bật dậy lí nhí chào bố nó:
- Bố dậy sớm thế, cứ để con tự thu xếp được mà
- Đánh răng rửa mặt đi, để bố sắp đồ cho, mẹ nấu đồ ăn rồi, nhanh còn đi
- Dạ…
Nó lật đật chạy vào phòng vệ sinh, cái túi giấy đựng giấy báo thi vẫn trong ngăn bàn, bố nó mà tìm ra là toi nó. Tim đập lọan nhịp, rửa vội mặt, nó vội ra ngoài, định bụng là đuổi khéo bố nó xuống nhà, giấu kín cái túi giấy báo thì mọi chuyện sẽ êm xuôi…Ai ngờ, ra đến nơi thì ôi thôi…bố nó đang cầm cái túi trên tay rồi, tim nó đập thình thịch, đi nhẹ nhàng ra chỗ bố nó, nó nói khéo:
- Bố để con sắp được mà, bố xuống ăn sáng trước đi, kẻo mẹ đợi
- Uh được rồi, nhớ xuống nhanh, mà bảo tối qua cầm cái này xuống cho bố sao lại không
- Dạ..tại con mải làm bài nên ngủ quên
- Ừ..được rồi, xuống nhanh, bố xem qua cái này chút – bố nó vừa đi, vừa mở cái túi ra xem
Nó lúi húi cúi xuống dọn đồ vào vali, ngó ngó xem bố nó phản ứng thế nào, bỗng bố nó đứng khựng lại trước của phòng nó
- Sao lại thế này, H – bố nó quay lại nhìn nó ( thôi xong :cry: )
- Dạ…sao vậy bố – nó lấm lét quay lại nhìn
- Sao trong này ghi nguyện vọng học ở trường X chứ ko phải KTQD
- Dạ..tại con…
- Lại định thi vào CNTT phải không, bố đã bảo là không rồi cơ mà, sao lại thế này
- Dạ..con..con thích học ngành này mà bố
- Con thích…con thích thì bỏ ngoài tai lời bố nói phải không
- Dạ..không ạ…
- Vậy sao con dám đăng kí trường khác mà không nói với bố, con định lừa dối bố đến bao giờ
- Dạ..con định thi xong có kết quả mới dám nói…
- À…vậy cơ đấy, định thi xong xuôi hết mới nói.
- Dạ…con xin lỗi…
- Thế mà bố cứ tưởng con nghe lời, không ngờ con lừa dối thế này
- Nhưng mà con thích học CNTT lắm bố, con chẳng hứng thú tí gì với kinh doanh cả
- Không hứng thú…Con thích là được hay sao, con nên nhớ là còn bố, còn cả cái nhà này nữa…
- Con từ đầu đã không muốn học kinh tế rồi, toàn là ý muốn của bố cả, con muốn tự mình thi, tự mình thử sức chứ không muốn mãi chỉ làm theo ý muốn của bố – nó bắt đầu to tiếng.
Bố nó khựng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên khi nó to tiếng, nói nhẹ:
- Được, đã vậy, bây giờ con chọn đi, học kinh tế theo ý bố thì còn ở cái nhà này, còn không thì…ĐI
Nó sững người, nó thực sự không muốn chuyện lớn đến như thế này, nó sợ bố nó sẽ đuổi nó thật, nó im lặng. Một phút, hai phút rồi năm phút, hai bố con nó đứng đấy, vẫn im lặng, rồi bố nó lên tiếng:
- Sao, không dám à…
Nó không nói gì, quay lại nhặt vài bộ quần áo rồi nhét vào balo đi học của nó, bố nó đứng sững, nhìn nó trân trân. Nhét xong quần áo, nó với cái ví với điện thoại rồi bước ra cửa chỗ bố nó, nó nhìn thẳng vào bố nó, giọng như nài nỉ:
- Con sẽ thi CNTT như ý của con..con xin bố…
Bốp…Một cái tát vào má trái của nó, rát và đau kinh khủng. Bố nó vứt túi giấy xuống đất, bước thẳng xuống nhà, không nói gì. Nó nhặt cái túi lên, nhét vào balo, xong nó bước vào phòng tắm, định rút cái khăn mặt với cái bàn chải nhét vào balo. Nhưng khi vừa kép cái khăn xuống, nước mắt nó tuôn ra, không ngừng, cả nước mũi nó cũng chảy theo, làm nó ngạt, phải há miệng thở thành tiếng, từng tiếng hức..hức nó cố chặn lại ở cổ, lấy khăn lau nước mắt, xé giấy xì mũi, nó nhìn lại vào gương. Mười tám năm, lần đầu tiên nó cãi lời bố nó đến như vậy, có lẽ lần này nó sẽ đi khỏi căn nhà này, căn nhà tuy nó ở cũng chưa hẳn lâu, nhưng dù sao cũng là mái ấm của nó. Đứng một lúc cho khô nước mắt, hết nấc cụt, nó bước ra phòng, nhìn lại phòng nó lần cuối rồi đi xuống nhà. Mẹ nó đang ngồi với bố nó ở phòng ăn, khuôn mặt lo lắng đang gặng hỏi bố nó chuyện gì mà hai bố con to tiếng với nhau. Nó đi nhanh ra cửa, cố không giáp mặt bố nó, mẹ nó gọi lại:
- Vào ăn sáng đã, có chuyện gì mà hai bố con to tiếng thế
- Để nó đi – bố nó lạnh lùng
- Ơ ông này, để nó ăn sáng đã nào rồi nói gì hãy nói
- Nhà này không có cái loại con lừa dối cha mẹ như thế
- Lừa cái gì, nói rõ xem nào, tôi chả hiểu gì cả
- ….
- H, lại mẹ xem nào, nói mẹ nghe – mẹ gọi nó lại
- Không có gì đâu mẹ, chỉ là con thi khác với ý bố thôi
- Sao lại thế, mẹ tưởng hai bố con nói chuyện này rồi cơ mà
- Nhưng đấy chỉ là ý của bố, chứ đã bao giờ bố lắng nghe con nói đâu, bố chỉ làm theo ý bố mà thôi
Bố nó đứng phắt dậy, bước về phía nó. Bộp..lại một cái tát nữa, mẹ nó thất kinh, chạy lại ôm nó:
- Ông làm gì thế, sao lại đánh con
- Tôi không có loại con như thế
Nó lấy tay xoa má, vết đỏ từ cái tát trước vẫn chưa hết rát, lại thêm cú này nữa, nó quay người định đi, mẹ nó kéo lại:
- Con định đi đâu, lại mẹ bảo
- Để nó đi, xem được bao nhiêu ngày thì lết về nhà
Nó gạt tay mẹ nó ra, nước mắt chực trào ra, nó bước nhanh, mẹ nó gọi với theo:
- H, lại mẹ bảo đã…H
Mẹ nó khóc, nó nghe rõ tiếng mẹ nó gọi, nó cũng muốn quay lại lắm chứ, nó không hề muốn thấy mẹ nó phải rơi nước mắt vì nó, lại còn vì nó cãi nhau với bố nó. Nó bước nhanh hơn, như chạy, mẹ nó vẫn gọi theo, mẹ ra khỏi cổng thì nó đã chạy được một quãng xa, nó ngoái đầu lại, mẹ nó ngồi xụp xuống trước cổng, ôm mặt khóc. Nó cũng khóc dữ hơn, nước mắt vừa khô lại trào ra, nó chạy, chạy mãi, chạy không định hướng, nó chỉ muốn chạy khỏi nơi đấy, nơi mẹ nó đang khóc, nơi người bố lạnh lùng đuổi nó đi. Được một quãng, hơi thấm mệt, nó dừng lại, đi bộ chậm dần, nước mắt cũng khô từ bao giờ. Cuốc bộ lang thang, nó chẳng biết đi đâu, ngang qua cái cung thiếu nhi, nó vào ngồi xích đu, trước nó với chị cũng ra đây một hai lần, toàn nó đẩy cho chị…Lôi điện thoại ra, mới hơn 8h, nó nhắn tin cho chị:
- Em vua cai nhau voi bo, bi duoi ra khoi nha roi
- Ax, sao lai den muc nhu the
- Bay h chang biet di dau nua ca
- The con len HN nua khong
- Em khong chac, tien mang theo nguoi con vai chuc ngan, so khong du
- Vay de chi nho xem co ai giup duoc khong, len tren nay chi lo cho
- Uh, vay em doi
- Ah ma dang o dau the
- Dang o cong vien em voi chi hay ra ay
- Uh, duoc roi, cho chi mot lat
Nhắn tin cho chị xong, nó gọi cho mấy thằng bạn nó hỏi mượn tiền nhưng đa số bọn nó đều lên HN cả, chẳng mượn được ai, những đứa có thể mượn thì nó lại không muốn. Nó chỉ muốn mượn từ những thằng nó coi là bạn thật sự thôi, còn lại, nó không muốn dây dưa, mắc nợ. Gọi cho hội mấy thằng chơi thân trong lớp, còn lại hai thằng chưa lên HN nhưng chỉ vay được mỗi thằng trăm ngàn. Nó lại thôi, không vay nữa, lại ngồi chờ chị, tựa vào xích đu, nó thiu thiu……
0 nhận xét