Chap 1: Gặp gỡ
Cái nóng của mùa hè thật khó chịu, ngồi trên xe khách dù đã bật hết công suất điều hòa mà nó vẫn thấy nóng kinh người, thỉnh thoảng lại rung mình khe khẽ khi lão ngồi bên cạnh ngủ gật, thở nhẹ vào cổ nó. Ngồi nghe nhạc chán, nó lại lôi cái giấy báo thi ra coi lại mã số thi với phòng thi mặc dù nó đã thuộc lòng từ mấy ngày trước. Lần đầu thi ĐH, cũng là lần đầu tiên nó đi xa một mình, sợ sợ mà cũng háo hức. Lần đầu tiên trong đời nó được cầm số tiền hơn 2 triệu trong tay, lần đầu tiên nó cãi lời bố nó và cũng lần đầu tiên nó làm mẹ nó khóc. Nhưng nó biết, điều nó sắp làm và đang làm là điều bản thân nó muốn chứ không phải điều mà bố mẹ nó muốn. Mười tám năm sống dưới sự quản thúc của cha nó, sự quan tâm ân cần từ mẹ nó đã khiến bản than nó tự đánh mất đi cái gọi là “ước mơ của bản than”, và chỉ đến khi gặp người con gái ấy, nó mới nhận ra bản thân nó còn rất nhiều điều thực sự muốn làm, muốn ước mơ.
Bốn tháng trước, trong lúc mà bọn bạn trong lớp còn đang háo hức kháo nhau xem mày thi trường gi, trường đấy điểm cao không, thi trường này với t đi… thì nó, dường như không quan tâm, vì nó biết bố nó đã “thi” ĐH cho nó từ cách đây vài tháng rồi. Bố nó không chức trọng quyền cao gì, nhưng lại làm ăn có tiếng ở cái đất “vàng đen” này vì thế để chắc chắn rằng thằng con quý tử sẽ thi đỗ ĐH, mang lại cái “tiếng thơm” cho bố nó, nhà nó, bố nó đã chạy cho nó 1 suât vào ĐH Kinh tế QD, với mong muốn sau này học xong nó về tiếp quản cái cty của nhà nó. Nó nghĩ thế cũng sướng, chả cần ôn thi vất vả như lũ bạn mà vẫn có suất vào ĐH ngon lành, dù không “sạch” lắm. Rồi cứ thế trong lúc bạn nó thì ôn thi, còn nó thì chỉ đi học thêm lớp tiếng anh và mấy môn thi tốt nghiệp khác, thời gian rảnh, nó lại ngồi cày Dota với mấy thằng lớp dưới, tuy nó đánh thì gà thôi nhưng hầu như lần nào đi chơi cũng không thể thiếu nó, có lần đang học thêm Toán nó cũng bị giục ra quán làm vài trận ăn hành , tuy vui thì vui thật nhưng nó biết cái lí do mà tại sao lần nào mấy thằng đấy lại rủ nó đi cho bằng được dù ngoài Dota ra, bọn nó chẳng thân với nhau là mấy, chính là vì nó rất thoải mái về chuyện tiền nong.
Nhà có điều kiện, bố nó hay đi làm ăn xa, mẹ nó thì cũng bận suốt ngày, vừa lên cty giúp bố nó lại vừa lo việc nhà nên nó được thoải mái về cả thời gian lẫn tiền bạc. Nhiều thì không có, nhưng 1,2 trăm nghìn chơi game với ăn quà thì nó có dư vì vậy nên lần đi chơi game nào nó cũng đứng ra bao, cả nước uống luôn.
Bạn thật thì ít mà toàn bè là nhiều, trong những thằng chơi với nó, tính ra chỉ 3,4 thằng chơi thật long, còn lại toàn lợi dụng cái gọi là tình bạn để mà moi tiền nó, nó biết nhưng kệ, tiền thì anh đâu thiếu ( nhiều thì anh đâu có ) Và cũng trong một lần đi ăn hành Dota nó đã gặp chị, người đã xoay chuyển cuộc đời nó theo một hướng không biết là tốt hay xấu nữa.
Chiều hôm ấy, vừa học thêm về là nó lại phi vào quán điện tử ngồi, anh chủ quán này thì quá quen với nó rồi, một phần vì nó hay chơi một phần khác là hai an hem cũng hay vay mượn tiền nhau chơi lô đề bóng bánh các kiểu, chính lão này là người đã dạy nó soi Lô, giải mã giấc mơ , bắt bóng cửa trên hay dưới…Vừa phi vào, đang loay hoay khóa xe thì anh gọi:
-Sao ra muộn thế, máy của chú bị em nào ngồi mất rồi ấy!
Đậu má, cái máy số 24 yêu thích của nó chẳng nhẽ lại bị đứa nào to gan ngồi vào, cái máy đấy nó mất công mất tiền đầu tư vào mà lại để đứa nào dùng chùa à. Tại nó thích số 24, là ngày sinh của nó nên nó mua RAM mới, VGA mới lắp vào máy đấy chơi cho thích và nó thỏa thuận với anh chủ quán là bt nếu không có khách thì không được cho ai ngồi máy nó (mất tiền mà), còn nếu quán full khách thì được ngồi nhưng nó đến là phải đuổi thẳng ngay
Theo anh chủ quán vào xem đứa nào mà liều thế, phải cho nó next ngay để nó còn vào làm trận Dota hành tỏi. Đang phăm phăm đi vào thì bỗng nó chợt ngừng lại trong mấy giây, ơ có con bé nào nhìn xinh xinh ngồi trong góc thế nhỉ mà hình như lại ngồi ngay máy nó mới đau cháu chứ, chả nhẽ lại đuổi ra. Bước gần đến nơi, anh chủ quán nói nhẹ nhàng với em kia:
- Em chịu khó nghỉ sớm nhé, thằng em này nó đặt máy rồi…Hộ anh với nhé!
Con bé quay lại với cái nhìn ngơ ngác, nhìn nai tơ verykool, nó chắc mẩm em này chắc chỉ lớp 11 chứ mấy, lại trốn học đi chat YH với zai rồi.
- Anh chờ tí thôi, em xem nốt mấy thứ nữa rồi trả cho cậu ấy liền
Nó ngó qua màn hình em ý, quả màn hình ngon nhất quán, ASUS 21 inch có hỗ trợ HD mà dành để đọc tin :shoot: phí phạm verykool, mà hình như là tin về tuyển sinh ĐH, chẳng nhẽ em này bằng tuổi mình sao. Nó bảo với anh chủ quán:
- Thôi không sao đâu anh, em cũng chưa vội, còn chờ mấy thằng kia nữa mà, cứ đề bạn ấy ngồi đi!
- Ờ thế cũng được, sao hôm nay m ga lăng thế, có trả tiền luôn cho bạn ấy không đấy
- Tiền gì cái ông hâm này, ra trông quán đê, nó lấy mất m* xe bây h thì có mà khóc
- M rủa anh à thằng này- rồi lão bước nhanh ra cửa, còn nói vọng vào – Hnay a kết con 30, 03 lắm, kiểu gì cũng vài nháy là ít
- Lô đề gì ông, hôm nay em hết tiền rồi, đang tính chơi nợ đây cho không
- Thoải mái đi, có cần anh úp cho bát mỳ tôm không, a cũng chưa ăn gì từ trưa đến h
- Thôi cho em xin, cho em chai Sting được rồi, đỏ nhé
- Ok con dê, chờ a lát
Quay lại với em kia, vẫn đang ngồi kéo con lăn chuột đọc tin tuyển sinh, nó bắt chuyện:
-Cậu cũng thi ĐH năm nay ah?
Hơi bất ngờ, em ấy quay lại nhìn ngơ ngác, lại vẻ nai tơ ấy (cute verykool) đáp:
-Không, tớ xem cho em tớ thôi, chứ t năm nay là năm 2 rồi, thi gì nữa
Oạch, vậy hóa ra em ấy không phải kém tuổi, không bằng tuổi mà hơn nó tận 2 tuổi, vậy mà nhìn cứ như hs cấp 3 ấy, nhỏ nhắn, đầu còn có cái nơ hình con bướm nữa chứ, yêu thế. Trấn tĩnh sau mấy giây shock, nó nói:
- Thế à, t cũng năm hai nè, cũng đang tính ra xem thong tin tuyển sinh mấy trường cho con em ở nhà, c học trường nào thế?
- T học ABC, còn c?
- T học Kinh tế QD ( trong đầu nó có mỗi trường này)
- KTQD cơ ah, chắc c học siêu lắm nhỉ, mà em c định thi trường nào thế?
- T học cũng kha khá thôi, em t cũng định thi trường tớ luôn..hì hì
- Khiếp, 2 anh em học chăm thế
- Cũng tạm thôi, thế em c định thi trường gì?
- Nó chỉ thi CĐ thôi, nó dốt lắm, suốt ngày điện tử thôi
- Chắc em c chưa muốn học thôi, chứ chơi điện tử nhiều có học dốt đi đâu
- Lại không nữa ah, suốt ngày chỉ thấy trốn học đi chơi Doti Doteo gì đấy, chẳng chịu học gì cả
- Dota chứ ti teo gì
- Uh gì cũng được. Thôi tớ xong rồi, c ngồi đi này
- Uh, cảm ơn nhé. Mà ngồi lâu chưa, không thì để t trả tiền máy cho
- Thôi khỏi, vừa kêu hết tiền mà còn định ga lăng à
- Ặc, tớ trêu ông ấy thôi. Để t trả cho, mấy khi gặp người xinh thế này
- Eo, khiếp tán gái dẻo thế. Thôi t tự trả được
- Uh thế thôi vậy, có lòng tốt mà không nhận thì thôi vậy
- Thôi để cái lòng tốt của c lại đi.
Nói rồi chị chạy ra cửa kêu anh chủ quán tính tiền, nó gọi với theo:
- Anh cộng tiền của cậu ấy lại cho em, lát em trả
- Á à thằng này không được rồi, kêu không có tiền trả tiền net mà có tiền trả cho gái là sao hả
- Em đùa tí, lát ghi hộ em con lô 24, 42 mười điểm nhé
- Ok, ơ mà m không theo anh con 30, 03 ah
- Thôi nghe đã chả muốn đánh rồi, tính tiền bạn ấy cho em nhé
- Ok mày – Đấy em thấy chưa, không phải là anh không muốn lấy đâu, mà có thằng dại gái trả cho em rồi còn đâu
- Thế của em hết bao nhiêu ạ-chị nhỏ nhẹ
- Đáng nhiêu đâu, có năm ngàn ah
- Thế tiền net của em cứ để c kia trả, còn anh đưa mười ngàn cho c ấy, nói em cảm ơn – rồi chị rút 10k đưa cho anh chủ quán rồi bước nhanh ra khỏi quán làm ông này mặt khó hiểu gọi theo mà mà chị không trả lời.
Ông ấy nhìn vào trong chỗ nó ngồi, giơ tờ 10k lên vẫy vẫy cho nó xem mồm cười cười:
- Khó hiểu verykool mày ạ
Nó cũng cảm thấy lạ lạ mà hay hay, tính bà chị này buồn cười thật, nghĩ rồi nó lại quay người lại, cắm đầu vào những trận Dota hành tỏi với Bara và SS, 2 con hero tủ của nó, mặc dù trận nào cũng feed đến chục mạng
Chap 2
Sau một buổi ăn no đầy hành thì nó lững thững đạp xe về nhà, trong lòng khấp khởi chỉ mong lô sẽ về 24, 42 vài nháy thì càng ngon. Đang đi bỗng có trận gió nổi lên, mát rượi mà lạnh lạnh nữa, linh cảm chẳng lành, nó đạp nhanh hơn vì ở cái xứ này gió biển thì không thiếu nhưng gió lạnh thế thì chỉ có mưa mà thôi. Y như rằng, được một quãng thì trời đổ mưa như trút, éo hiểu nổi, mới tháng 3 mà mưa to kinh, vừa mới hết rét đã mưa to vậy thì chắc thời tiết năm nay khó chịu lắm đây. Tạt vào một hiệu sách bên đường, đứng phủi phủi nước mưa còn sót lại trên người, nó thầm rủa: ”Sao đen thế không biết, chơi game thì ăn hành, đi về thì gặp mưa, ngày éo gì mà chán thê này, à mà không, cũng làm gì chán lắm nhỉ, hôm nay gặp được chị xinh xinh kia cơ mà, tiếc cái là chưa xin được số đt, lại chán thật”. Đứng tần ngần chờ tạnh mưa, lòng nó lại nghĩ man mác về những điều sắp tới với nó, chỉ mấy tháng nữa là nó xa cái thành phố biển này. Mười tám năm sống ở đây, nó dường như đã quá yêu cái thành phố yên bình này. Mười tám năm mà nhà nó chuyển chỗ ở gần cả chục lần, gần như nó đã sống ở mọi ngóc ngách ở cái chốn này, có chỗ nhà nó chỉ ở được 2 tuần rồi bố nó chỉ nói: “mai nhà mình chuyển nhà nhé”. Chuyển nhà nhiều đến nỗi nó chẳng ở đâu được quá 2 năm nên bạn bè hàng xóm nó chẳng có mấy, chỉ có duy nhất 2 thằng bạn cùng xóm lâu lắm rồi, học chung mẫu giáo với nó là còn liên lạc đến tận bây giờ, còn lại chỉ là những câu chào hỏi xã giao rỗng tuếch mà nó còn chả thèm nghe.
Đứng nghĩ lan man cũng tạnh mưa, nó lúi húi gạt chân chống xe, định đạp về thì nghe có tiếng than thở sau lưng:
- Chả biết mưa thế này có xe ôm chạy không nhỉ?
Quay người lại thì đập vào mắt nó lại là bà chị cute buổi chiều, định bụng là sẽ quay người đạp xe nhanh về sớm vì tối nay bố nó đi công tác miền Nam về, đi muộn về là nát đít với bố nó. Định thì là thế nhưng chả hiểu sao mồm nó lại thốt lên:
- Đi nhờ không, tớ lai về
Bà chị cute (từ giờ tớ sẽ gọi là T nhé) quay lại ngơ ngác nhìn nó, lại cute verykool rồi, hôm nay sao số nó may thế không biết:
- Ơ…gì cơ?
- Ơ gì mà ơ, có muốn đi nhờ không, tớ lai về, mưa thế này xe ôm không đi đâu
- Nhưng mà mình có quen đâu, làm sao tớ đi với cậu được?
- Sặc, sao lại không quen, chiều nay ở quán game ấy
- À à thì ra là cái cậu ga lăng ở quán game chiều nay …hihi – chị cười xinh lắm, lần đầu nó thấy con gái cười mà xinh thế
- Ga lăng đến nỗi mà người ta còn không dám nhận luôn, thế bây giờ có muốn nhận lòng tốt của tớ không?
- Nhưng nhà tớ xa đây lắm, gần nhà trẻ XYZ cơ, c biết chỗ đấy không?
- Ui, lạ gì tớ còn ở đấy gần năm cơ mà, cũng tiện qua nhà tớ, để tớ đưa cậu về
- Thế thì phiền cậu vậy, ngại quá …hì hì – lại cười rồi, chết mất thôi
Thế là chị T leo lên xe nó, nhẹ thật, chắc chị chỉ khoảng hơn 40kg chút thôi, người bé mà. Đi được một quãng, nó bắt chuyện:
- Cậu nhẹ thật đấy, lai mà tớ chẳng cảm thấy gì luôn
- Uh…hi hi…mẹ tớ cũng hay bảo tớ gầy quá, gió thổi cũng bay được luôn
- Uây, giống tớ thế, mẹ tớ cũng hay bảo thế, con trai mà được có 50 cân thì gió nó thổi cái là bay
- Uh nhỉ, giờ mới nhìn cậu cũng gầy thật, không biết đủ sức lai mình về đến nhà không nữa
- Yên tâm đi, trước tớ còn lai hai đứa như cậu leo ngược dốc ấy chứ, một mình cậu ăn nhằm gì…hì
- Thật hay phét đấy, leo ngược dốc thì có mà Lý Đức ah
- Lý Đức thì chưa đến nhưng Văn Mách thì cũng ngang cơ đấy – nó giơ tay phải lên làm bộ gồng bắp làm chị phì cười
- Xì… Văn Mách mà chỉ thế kia thôi ah, bé thế
- Tớ con chuột nữa cơ, ngày thường nó chạy loanh quanh ở tay nhìn cũng t phết chả biết hôm nay nó chạy đâu mất tiêu rùi
- Phét nữa ông tướng. Mà cậu cũng đang được nghỉ ôn thi hay sao mà lại ở nhà tầm này?
- À..ừ (thôi chết mother rồi), trường tớ đang thì nên tớ được nghỉ mấy ngày, tranh thủ về thăm nhà tí, cậu cũng thế ah?
- Uh, t vừa thi xong, tranh thủ về nhà hướng cho thằng em nó thi trường nào, đến chán với mấy ông tướng bây giờ, suốt ngày điện tử..haiz
- Uh đúng rồi đấy, điện tử thì vô bổ mà thằng nào cũng cắm đầu vào chơi, tốn thời gian lẫn tiền bạc nữa chứ
- Uh chuẩn luôn…Ơ ơ rẽ đây mà, cậu đi đâu đấy, thế mà kêu biết đường
Sặc, thì ra mải nói chuyện với chị, nó chạy quá xừ cái ngõ rẽ vào nhà trẻ, cái ngõ nó đi hàng trăm lần rồi, thế mà lần này lại quên được, lạ thật. Đi được một đoạn ngắn thì cái cổng nhà trẻ hiện ra, vẽ đầy hình hoa, bướm với mickey…Nó thì chả bao giờ thích nổi mấy cái mùi nhà trẻ, mỗi lần đi qua cái nhà trẻ nào nó lại nhớ về cái thời nhà đi nhà trẻ của nó, mơ hồ nhưng có cái gì đấy sợ sợ, lần nào đi học nó cũng khóc đến ngất đi. Nó vốn yếu từ bé, lại thêm cái bệnh sởi nó chạy vào phổi thành ra suốt ngày phải tiêm với đi viện như cơm bữa nên mỗi lần phải xa mẹ nó là nó khóc kinh lắm, có lần sợ quá cô giáo nó phải lai nó về tận nhà giao lại cho bà hàng xóm nữa ( cô giáo cũng cùng xóm với nó). Từ đấy, nó chỉ chịu đi học khi mà mẹ nó bế nó đến trường, chờ nó chơi mệt rồi ngủ mới dám đi làm. Bất chợt nghĩ lại ngày xưa làm nó thấy cay cay khóe mắt, thương mẹ nó quá, bỗng tiếng chị nói nhẹ kéo nó về thực tại:
- Cậu dừng ở cái nhà màu xanh kia nhé, có cái ôtô ở trước ấy
Nó đạp chậm dần rồi dừng hẳn trước cái nhà màu xanh mà chị bảo, nhà không to lắm, 4 tầng, có dàn cây leo gì đó trước cửa nhà ( sau này nó mới biết là thiên lý). Chị leo xuống xe rồi nói nhẹ:
- Cảm ơn cậu nhé, mà cậu tên gì?
- À tớ là H, còn cậu?
- Tớ là Trà, may thật đấy, không có cậu chả biết t về kiểu gì
- Làm gì mà không vê được, xe ôm nhiều mà
- Ơ..ơ sao cậu bảo xe ôm giờ này không chạy
- Phét đấy, xe ôm thì lúc nào họ chẳng chạy, kể cả mưa to
- Á à, gớm thật, lừa con gái nhà lành cơ đấy…xí – mặt chị hất về phía nó, khiến nó nhìn rõ khuôn mặt này hơn, in đậm hơn…
- Thì thế mới có cớ đưa cậu về chứ..hì hì
- À thì ra là mượn cớ để cua gái hử
- Uh thì cũng gần gần thế…hì hì
- Hôm nào cậu rảnh, tớ mời đi uống nước coi như cảm ơn cậu đưa tớ về
- Vậy hả.-nó làm bộ suy nghĩ – Ok luôn, vậy mai tớ qua đón nhé, được không
- Úi, sao gấp vậy
- Không được hả, vậy hôm nào cậu đi được
- Không sao, vậy tối mai nhé
- À còn cái này nữa- nó ngập ngừng đưa đt của nó ra, gãi gãi đầu
- Gì đấy, muốn cho tớ đt à, tớ có rồi (ai chả biết bà nội)
- Cậu biết rồi con trêu nữa, số đt ý
- Gớm nhỉ, xin số luôn cơ đấy, đưa cho tớ - bấm bấm rồi trả lại nó – Đây, số tớ đây nhưng chỉ có 9 sô thôi, số còn lại cậu tự đi mà đoán
Nói rồi chị chạy nhanh vào nhà, để nó ngơ ngác đứng ở cổng như thèng ngố, mặt ngu ngu . Nó ngó lại đt, đúng là thiếu một số thật, bà này chơi ác thiệt, điệu này tối nay mất khá tiền SMS đây. Nhét điện thoại vào túi, ngó quanh quanh cái ngõ cho quen rồi đạp xe về, đạp hộc tốc luôn, không là về bố nó lại tra hỏi đi đâu, làm gì thì mệt óc lắm.
Chap 3:
Vừa về đến nhà, nó đã thấy mẹ nó đứng ở ngoài cổng chờ nó, linh cảm chẳng lành, nó đạp chậm dần rồi xuống hẳn, dắt xe về phía mẹ nó, hỏi:
- Sao mẹ đứng đây, bố về chưa mẹ
- Bố mày về rồi đấy, liệu liệu mà trả lời bố mày
Nó hơi lo lo khi nghe câu này vì nghe giọng điệu này của mẹ nó thì chắc chắn là có chuyện cmnr. Lúi húi dắt xe vào nhà, bố nó đã ngồi ở bàn tiếp khách, chắc là đợi nó đây mà, nghĩ mà run cả người, bố nó nóng tính nên nó khiếp bố nó lắm. Vừa gạt chân chống xe, định lẩn lên nhà thì bố nó gọi giật lại:
- H, xuống bố bảo cái này đây
Thôi xong mịe nó rồi, nó cố lục lại trong đầu nó xem có làm chuyện gì sai trái hay không mà nghĩ mãi không ra. Ngồi lên cái ghế đôn đối diện bố nó mà tim nó cứ nhảy lambada, loạn hết cả lên. Nó lí nhí:
- Chuyện gì thế bố
- Dạo này con vẫn đi học đầy đủ đấy chứ
- Dạ vẫn đầy đủ mà bố (thực ra có trốn về sớm vài buổi thôi)
- Bố nghe bác L nói con hay trốn về sớm đi chơi điện tử lắm đúng không ( lão L này là bạn bố, giáo viên nghỉ hưu non về dạy thêm tại nhà)
- Dạ đâu bố, chỉ có mấy buổi con bị đau bụng, con có xin bác gái về sớm chút xíu mà
- Đừng có mà lí do lí trấu, mày làm gì bố biết hết. Suốt ngày xin tiền mẹ đi chơi bời này nọ. Học thì không chịu học, suốt ngày điện tử cho hỏng người à?
- Con có chơi chút xíu thư giãn thôi mà bố, chứ con có ham gì đâu, chuyện học hành con vẫn hoàn thành đầy đủ mà
- Đầy đủ mà thế này à – Nói rồi bố nó vứt mấy tờ kiểm tra một tiết với 15’ của nó, Lý có, Toán có, lại còn Hóa với Sinh nữa chứ.
- Tại mấy bài đấy con…con…
- Từ bây h bố cấm không có internet- tơ niếc gì hết, mai bố bảo chú Toàn (lái xe của bố ở công ty, cũng hay qua nhà nó ăn cơm) sang rút mạng, khóa máy tính, thi xong tốt nghiệp rồi tính. Mà từ giờ, bố sẽ quản lý giờ đi học của con chặt chẽ hơn, không thể để tình trạng thế này được
- Nhưng mà trong máy con còn nhiều phần mềm học tập, khóa máy thì sao con học được
- Học hay là chơi? Vừa bố mở máy lên toàn thấy game với mấy cái vớ vẩn…mà có xem mấy cái linh tinh không đấy?
- Đâu, làm gì có mà bố, phần mềm học thật mà ( toàn JAV không )
- Không cần biết là thật hay giả, cứ giải quyết cái đống điểm “đẹp mặt “ này rồi nói gì thì nói – Bố nó gõ gõ vào đống bài kt toàn dưới điểm TB của nó
- Dạ vâng con biết rồi – mặt nó xị ra, vậy là từ nay phải tạm biệt thánh nữ Ozawa rồi, may ra thỉnh thoảng chạy ra quán ngắm cái cho đỡ nhớ
- BIết thế là được rồi, lớn rồi đừng để bố phải động tay chân vào người, mà chắc có khi bây giờ mày còn đánh được cả bố ấy chứ (lại chẳng à
- Dạ…dạ…
- Thôi được rồi, lên tắm rửa xuống ăn cơm, cầm cả cái đống này lên
- Dạ vầng…
Nó vơ vội đống bài kt vào cặp rồi lết lên phòng, ra vẻ hối lỗi, tội nghiệp vãi . Vừa đóng cửa phòng lại, nó nắm vật ra giường, thở hổn hển mặt giãn ra cứ như vừa từ cõi chết trở về ấy. May thật, bố nó hôm nay không nói nặng mà chỉ nhẹ nhàng như thế khiến nó vừa mừng vừa sợ. Bình thường, khi phát hiện nó trốn học hay bị điểm kém thì y như rằng bố cho nó ăn vụt, không thì chí ít cũng ăn mắng té tát tầm 15-20’ là ít. Nằm suy nghĩ lan man, sao hôm nay gặp nhiều chuyện bất ngờ thế nhỉ, từ chuyện gặp chị đến thái độ kì lạ của bố nó, chẳng biết là may hay rủi, nó chỉ cười cười, kệ. Rút cái điện thoại ra, số chị cho nó vẫn nằm ở trên màn hình quay số, chỉ có 9 số, nó chắc mẩm tối nay sẽ vui lắm đây, lại cười cười, vứt cái điện thoại sang một bên rồi nó lấy quần áo đi tắm, không lại nghe bố nó quát xuống bây giờ thì khổ.
Tắm xong, nó phi xuống cầu thang bằng cách trượt cầu thang, như kiểu quảng cáo Kô téc của chị em ấy , mỗi tội quần nó dít quá, làm tí nữa lộn cổ xuống cầu thang, may mà có tí võ, nó lấy đà rơi, lộn santo 2 vòng rồi tiếp đất như phim chưởng Hồng Kông (hoang tưởng cmnr ). Vừa xuống phòng ăn, nó lại giáp mặt bố nó, thế là lại giả bộ tự kỉ, đi lững thững, mặt xị ra trông thảm kinh. Vào bữa ăn, nó cũng chỉ dám gắp rau, ăn nhẹ nhàng từ tốn mặc dù dạ dày nó đang kêu gào đình công ầm ĩ cả lên. Đang định gắp miếng thịt kho thơm ngậy đầu tiên từ đầu bữa đến giờ thì bố nó lên tiếng:
- Việc bố lo cho con một suất vào ĐH KTQD con không nói cho ai đấy chứ
- Dạ không ạ - nó lí nhí
- Uhm, cũng không nên nói ra làm gì, người ta lại nói ra nói vào không hay
- Vậy con có cần thi ĐH nữa không bố
- Sao, không muốn thi mà vẫn nghiễm nhiên vào trường học ah ( thì đúng vậy mà )
- Dạ không, ý con là có cần ôn những môn Khối A thi ĐH không ấy ạ
- Cứ học đi, không thừa, bố chỉ muốn chắc chắn là con sẽ đỗ còn nếu có thể thì bố muốn con vào cổng trường ĐH một cách đàng hoàng, không phải như thế này.
- Dạ vâng ạ, con sẽ cố - nó lí nhí, chỉ sợ nói to bố nó bắt thi thật thì nó chỉ còn nước về quê mà chăn vịt
- Được rồi, cứ cố mà học, rồi còn ra nước ngoài nước trong nữa đấy, không phải chỉ ru rú ở cái xó nhà này đâu
- Ơ.. gì ạ, du học hả bố?
- Bố cũng đang tính thôi, có vài khóa học bố xem qua thấy hợp lý, mày mà học được bố cho đi
- Thật ạ - mắt nó chữ O, mồm chữ A hết cỡ luôn, bao lâu nay nó chỉ mong được làm du học sinh, đi đây đi đó, mà nhất là du học sinh liên xô chống mẽo :”>
- Cứ học giỏi thì bố chả tiếc mày cái gì cả, còn nếu trái ý bố, học dốt thì đừng hòng nhận được cái gì, nói trước cho biết thế
- Dạ vâng ạ - nó lí nhí
Ăn cho nhanh nhanh chóng chóng nó xin phép lên phòng học bài, thấy bố nó có vẻ hài lòng nó lẩn nhanh lên phòng, khóa trái cửa, nhảy loạn xạ như thằng điên:” Thế là có thể nó sẽ được đi du học, sướng quá, sướng phát điên lên được”. Nó có một sở thích, đấy là được đi du lịch khắp nơi trên thế giới, bất kể là bằng gì, dù là xe hay đi bộ, nó đều chơi tất, miễn là được ngắm những quang cảnh hung vĩ đẹp đẽ trên thế giới. Nghĩ thôi đã thấy phê như con tê tê rồi, định thò tay bật máy tính update vài thông tin hay ho này lên forum lớp nó thì nó chợt nhớ ra lời dặn đanh thép của bố nó, vậy là nó lại ngậm ngùi rụt tay lại. Nhưng mà không nghịch máy tính thì làm gì cho hết tối bây giờ, chả nhẽ ngủ sớm. À mà khoan còn một việc nữa mà nó suýt chút nữa quên mất, tìm ra số của chị.
Khà khà, bà chị này tính hay ho ghê, đã cho số còn cho cái kiểu đánh đố này nữa chứ, may mới là thiếu một số, chứ thiếu 2 số chắc nó mất cả đêm để mò mất. Vớ lấy con 1100i nồi đồng cối đá, nó vội ghi lại 9 số trước của số đt chị, rồi ghi xuống bên dưới thay chữ X cuối cùng bằng số từ 0-9 rồi nó bắt đầu bấm số đầu tiên. Nhưng nó không lấy số 0 đầu tiên, nó quyết định bắt đầu từ số 2, số yêu thích thứ 2 của nó sau con số 24 vì 2 là tháng sinh của nó mà. Có hồi chuông đổ bên kia đầu dây, nó hồi hộp lo lắng cứ như xem chung kết C1 của ManU-Chel lượt penaties vậy. Bắt đầu có người nghe máy:
- Alo, ai đấy ạ
- Cho mình hỏi có phải số của T không nhỉ, mình H nè
- À xin lỗi nhé, mình không phải là T, bạn nhầm số rồi nhé
- À thế à, cho mình xin lỗi nhé – rồi nó cụp máy luôn, mất toi mấy trăm tiền đt roài, tiếc thế
Bắt đầu với số thứ 2 là con số 7, số áo nó yêu thích khi đá bóng, không có hồi chuông reo, chắc là số máy còn đang khóa, chưa ai dung. Tặc lưỡi nó bấm lần lượt từ 3,4,5,đến 6 cũng chẳng phải luôn, lần thì giọng ông già, lần thì giọng thằng nào nghe ái vãi sh!t, lần thì gặp ngay con bé nào giọng miền nam, nản.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng chỉ còn số 9 với số 0, nó đang phân vân không biết nên chon số nào trước đây, cứ như kiểu trao vương miện Hoa hậu ấy, chỉ cần trao giải nhì cho em kia là chắc chắn em còn lại sẽ là Hoa hậu rồi . Cuối cùng nó quyết định chon số 0, bấm số, hồi hộp chờ như những lần trước nhưng lần này có vẻ chắc chắn hơn ( 50% cơ mà ). Bắt đầu có chuông đổ, nó lại hồi hộp hơn, đau tim quá, điệu này chắc mai mua thuốc trợ tim uống quá. Có giọng con gái đáp:
- Alo, ai đấy ạ - nghe có vẻ quen quen, nó chắc mẩm
- À cho mình hỏi có phải số T không nhỉ
- À ừ đúng rồi, mình là T, bạn là ai nhỉ (chọn chuẩn vãi, đúng là 50/50)
- Không nhớ ra ai à, cái người mà lai cậu về đến tận nhà đấy
- À à rồi, H hả, cũng tìm ra được số đt của mình ah, giỏi gớm..hihi
- May mới là mất 1 số cuối, cậu mà cho thiếu 2 số cuối chắc tớ chết mất
- Làm gì ghê thế, tìm số tớ có lâu không
- Cũng khá khá đấy, mai bắt ai đấy trả tiền đt phí mới được
- Ơ, lạ nhỉ điện thoại của cậu mà bắt ai trả là sao
- Ặc thế tớ mất oan tiền đt với cái số cuối cũng còn thiếu của cậu đấy, chơi khó nhau thế không biết
- Hì hì, tớ thử xem cậu có muốn thực sự muốn kết bạn với tớ hay không thôi mà
- Ơ, thế tớ muốn kết bạn với cậu à
- Sặc, thế không muốn kết bạn thì tìm số tớ làm gì, cúp máy đây
- Ấy đừng, tớ đùa chút. Mà tớ tìm số cậu để mai còn bắt cậu đi khao nước chứ…hì hì
- Ái chà, kinh nhỉ, thế cơ đấy. Mai mấy giờ cậu rảnh
- À tầm 8h nhé, lúc đấy tớ vừa tan học..à nhầm…đứa em mới tan học, tớ đón nó về rồi qua cậu luôn.
- Uh thế hẹn cậu 8 h nhé, còn nhớ đường vào nhà tớ không đấy
- Nhớ chứ sao không, t chẳng bảo là từng sống ở đấy hơn năm còn gì
- À tớ quên, thôi bye nhé, mai gặp cậu sau
- Ừh bye, mai gặp nhé!
Bấm nút đỏ điện thoại mà tay nó run run, lần đầu tiên nó chém gió với một người con gái hơn tuổi nó hay đến vậy, trước giờ nó chỉ có tán tỉnh mấy em lớp dưới xì-tin, nhắn tin dịch mãi mới ra, vậy mà giờ hẹn đi chơi với một bà chị hơn nó hẳn 2 tuổi. Nghĩ cũng hay hay mà cũng lo lo, sợ chị phát hiện ra thì quê muốn chết, con nít ranh mà bày đặt tán tỉnh. Nó bắt đầu lên kế hoạch cho buổi uống nước thần thánh ngày mai, chả biết nghĩ thế cảnh cuối cùng lại là trong nhà nghỉ mới kinh chứ chắc hồi xưa mẹ nó cho nó uống nhiều sữa quá hay sao mà giờ đầu óc nó hay hoang tưởng verykool. Nghĩ linh tinh, lung tung cũng muộn muộn, nó lật đật xuống nhà định bụng kiếm cốc nước uống rồi đi ngủ sớm, giữ sức mà chinh chiến ngày mai Đi ngang qua phòng bố mẹ nó ở tầng 2 ( nó ở tầng 3) thấy có tiếng bố nó:
- Em cố để ý xem thằng H học hành thế nào nhé, anh lo lắm, dù sao nó cũng là cháu đích tôn, cả họ có mỗi mình nó là con trai, anh không muốn phải xấu hổ với họ hàng đâu
- Em biết rồi, chắc em dễ dãi với nó quá đâm hư người, từ mai em sẽ hạn chế tiền tiêu vặt của nó
- Uh, em tính sao thì tính
…….
Nó nghe lỏm được vài câu rồi chạy biến về phòng, lại bắt đầu lo lo về thời gian sắp tới, sợ mẹ mà cắt giảm tiền tiêu thì khổ rồi, lại còn đích tôn đích nhôm gì gì nữa chứ đau hết cả đầu, nghĩ được một lúc nó lăn ra ngủ từ lúc nào, quên cả giăng màn, lát sau nó cảm nhận được ai đó vào phòng nó, xếp lại sách vở, giăng màn cho nó rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Nó tuy ngủ nhưng ít khi ngủ sâu nên có ai lam gì hoạt động gây tiếng là nó thức giấc ngay, nó nhìn cái bóng quen thuộc cao cao gầy gầy, nó biết là ai nhưng chẳng dám mở mắt ra nhìn, chỉ hé hé mắt ra ngó, mặc kệ người ấy làm gì thì làm. Nó lại chìm vào giấc ngủ, lần này nó ngủ nhanh hơn, sâu hơn, ngon hơn, miệng nó khẽ nở nụ cười…
còn tiếp........
0 nhận xét